Diễn đàn Teen VN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Truyền thuyết sao bốn cánh

Go down

Truyền thuyết sao bốn cánh  Empty Truyền thuyết sao bốn cánh

Bài gửi  Admin Sat Jul 28, 2012 11:50 am

Tác giả: Bảo Toàn

Trời đất đã vào hè, không khí ở Hà Nội vẫn mát mẻ hơn nhiều so với quê tôi. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đất Hà thành. Cái cảm giác lần đầu ấy có vẻ làm tôi thích thú, thích những hàng cây xanh, thích những mùi vị là lạ, và thích những cô gái nơi đây. Có lẽ mọi người chú ý tôi nhiều hơn là tôi chú ý các cô gái, không phải vì tôi đẹp trai hay sang trọng, mà bởi tôi trông khá quê kệch. Biết thế, tôi ngơ đi như một thằng mù, rồi xui xẻo cho cái thân này khi đâm phải vào một chị gánh hàng rong. Nào là cóc, ổi, xoài, dưa,… văng tứ tung cả vỉa hè. Tôi vội rối rít xin lỗi rồi nhặt mớ hỗn độn dưới chân. Cũng may là lúc ấy có nhóm bạn gái đã nhiệt tình giúp đỡ cho một người hậu đậu như tôi nên cái công việc bất đắc dĩ này qua đi nhanh chóng. Tôi cảm ơn các bạn ấy mà ngượng chín cả mặt, họ vừa đi vừa ôm miệng cười thầm cười thì, riêng chỉ có một bạn gái im lặng quay lại nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm, hay là ngỡ ngàng trước một “vật thể lạ”, mà với nguời không quen biết ấy tôi cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều làm gì.
Trời đã về đêm, mà tôi chẳng biết về đâu? Vẫn lang thang một mình dọc các con phố. Đến trước một quán trà sữa cạnh Hồ Tây, bất chợt có tiếng gọi:
- Anh gì đấy ơi! Chàng hậu đậu ơi!
Tôi liếc mắt nhìn quanh, chẳng thấy ai hậu đậu hơn mình lúc này nên đánh liều quay sang phía phát ra tiếng gọi. Ở kia có hai bạn gái đang nhìn về phía tôi_ một người xa lạ như người trời rơi xuống, tay thì ngoắc ngoắc liên hồi. Tôi đảo người xem xung quanh lần nữa cho chắc, rồi tự chỉ tay vào mình, hai bạn gái vừa cười vừa gật đầu lia lịa. Tôi dè dặt tiến lại bàn trà sữa, chợt nhận ra một trong hai người là bạn gái ban sáng đã im lặng quay lại nhìn tôi lúc ra đi. Còn bạn gái kia trông cũng quen quen, có lẽ cũng trong nhóm đó, và như chắc chắn hơn cho những suy đoán của tôi, bạn ấy lên tiếng ngay:
- Anh nhớ bọn em không, khi sáng anh vụng về thật, mơ mộng điều gì à?
- Tui… nhớ! Cảm ơn nghe!
- Tui gì mà tui, anh ngồi xuống đi, để em gọi cho anh một cốc trà sữa!
- Ờ… tui… tui!
Nhìn bộ dạng mắc cỡ của tôi, bạn ấy sặc cười:
- Đừng ngại mà! Trước lạ sau quen! Thế anh nhiêu tuổi, tên gì?
- Tui… hai mốt! Tên… Toàn!
- Còn em là Tin, bạn em đây là Huyền, anh cứ xưng anh em đi, bọn em nhỏ hơn anh một tuổi mà!
Bây giờ Huyền mới lên tiếng:
- Nhìn anh ngẩn ngơ ngoài đường không người quen biết, bọn em thấy thương nên muốn làm quen với anh, hình như anh ở dưới quê lên phải không?
- Ờ… Anh ở Quảng “Nôm”! Ra ngoài ni tìm việc! Mà răng đi miết chưa tìm được chỗ mô trọ hết!
Tin và Huyền cười tôi, hay chính xác là cười cái giọng Quảng đặc sệt ấy, mặt tôi lại đỏ gay lên. Tin đặt nhẹ tay lên vai tôi an ủi:
- Trông anh ngốc thế kia làm sao mà tìm chỗ cho được, hi hi! Em đùa thôi, bọn em sẽ giúp anh tìm chỗ ở và việc làm cho anh!
Tôi mừng quá như vừa được trúng số độc đắc. Ba đứa chúng tôi ngồi trò chuyện vui vẻ hơn mặc cho cái giọng Quảng của tôi không ít lần làm cho hai cô gái Hà Nội này cười tít. Hai bạn gái mới quen ấy nói chuyện sao mà rất có duyên, khiến tôi dần vơi đi nỗi rụt rè đã là mối tai họa trong tôi nơi đất khách.
Cuối cùng, tôi cũng có được một chỗ ở và làm việc tại một xưởng nhỏ do bác của Tin làm chủ. Có lẽ cuộc sống của tôi giờ đã khá ổn thỏa. Và hơn thế nữa, những lúc rảnh rỗi, Tin và Huyền lại đưa tôi đi tham quan mọi nơi trong Hà Nội, từ phố cổ đến Hồ Tây, từ Hồ Gươm đến lăng Bác,… gần như 36 phố phường chẳng ngóc ngách nào là chúng tôi không len lỏi qua. Ba đứa ngày càng thân thiết hơn, và hơn rất nhiều. Tin sống trong một gia đình sung túc, cô bé rất xinh trong nét mặt lúc nào cũng tươi tắn, hồn nhiên, cứ quấn sát bên tôi mỗi khi dạo phố hay quán xá, như một cặp tình nhân vậy. Còn Huyền thì gần như trái ngược với Tin, cô bé trầm lặng và suy tư, có nét đẹp hiền dịu với mái tóc mượt dài như liễu, hình như ở con người Huyền mang một điều gì đó bí ẩn. Huyền hay nhìn tôi với ánh mắt như đã là bạn thân từ rất lâu rồi, tôi thích sự bí ẩn ấy, và có lẽ thích Huyền hơn dù không gần gũi như Tin. Dần dần, tôi cảm thấy rung động, hình như tim tôi đang thì thầm rằng: “Tôi yêu Huyền!”.
Một ngày lại một ngày nữa cứ trôi như thế, tôi dần khám phá hết thủ đô nước mình cũng như tìm hiểu hai người bạn gái thân thiết của tôi. Tình bạn với Tin và tình yêu với Huyền cũng ngày càng lớn dần. Ngày kia, chúng tôi cùng nhau ngồi nơi ghế đá cạnh Hồ Gươm vào một buổi hoàng hôn thơ mộng. Tin vừa gỡ vỏ bọc kem vừa nói:
- Bây giờ trông anh đã như một chàng trai miền Bắc và mạnh mẽ hơn rồi, không còn trông buồn cười như những ngày đầu nữa, phải không Huyền?
Tôi thích chí đáp ngay thay Huyền:
- Dĩ nhiên rồi, cũng nhờ hai cô gái rất là xinh giúp đỡ anh nhiều trong thời gian qua mà!
Huyền quay sang tôi:
- Người dưới quê lên đây không ít, nhưng đối với em và Tin, anh không đơn thuần là khách qua đường, mà là người đặc biệt với bọn em! Anh là một người tốt, em thật sự thích anh!
Tôi chỉ nghĩ đến mỗi từ “thích”, tôi không biết bây giờ Huyền đối với tôi như thế nào, lòng tôi bồi hồi đến nghẹt thở. Tin lại cứu lấy tôi lúc ấy khỏi cơn thảm cảnh ái tình:
- Em tặng anh món quà này!
Tôi cầm lấy móc điện thoại hình sao bốn cánh mà Tin đưa cho, chiếc này giống hệt chiếc của Tin, chỉ có những người yêu nhau mới dùng móc đôi thế này thôi, Tin ngốc thật. Dù thế nào, tôi cũng cảm ơn Tin. Đột nhiên tôi phát hiện ra vòng tay mà Huyền đang đeo cũng có hình sao bốn cánh. Chưa kịp suy nghĩ sao bốn cánh có ý nghĩa gì, Tin cầm lấy tay tôi và nói:
- Anh biết ngôi sao bốn cánh này có một truyền thuyết không? Em kể anh nghe nhé!
- Thế à! Em kể đi!
- Câu chuyện này em nghe bạn em kể lại, bạn em nói bạn ấy được một bạn của một bạn kể lại, nói chung là của một ai đó xa lạ!
- Thôi em vào chuyện đi, đừng vòng vo nữa! Anh mong lắm rồi!
- Ngày xưa, tại một vương quốc nọ, có nàng công chúa rất xinh đẹp. Hoàng tử từ khắp mọi nơi đến xin hỏi cưới nàng, nhưng chẳng ai làm nàng hài lòng. Nàng chẳng hay biết chàng trai làm vườn trong cung điện đã yêu thầm nhớ trộm mình. Nhưng chàng trai biết rằng thân phận của mình không thể xứng đáng với người mình yêu. Một buổi tối đầy sao, một vị tiên đã xuất hiện trong giấc mơ của chàng và nói với chàng rằng: “Ta biết con có một trái tim yêu thương tha thiết công chúa, và mong muốn được nàng yêu dù chỉ là một phút một giây thôi. Ta sẽ giúp con, đêm ngày 2 tháng 6 con hãy gấp hình một ngôi sao bốn cánh. Ngôi sao này có ý nghĩa rất sâu sắc, một cánh tượng trưng cho người con trai, một cánh tượng trưng cho người con gái, hai cánh còn lại là tình yêu và… định mệnh. Chỉ có định mệnh là thứ con không thể tự mình quyết định được. Đêm đó, con hãy đem ngôi sao ấy đặt lên ngực, nghĩ về người mình yêu với tất cả tình yêu nồng nàn nhất và nhìn lên bầu trời, sẽ có một ngôi sao bốn cánh rơi xuống trái tim con. Nếu định mệnh hai con tốt lành, hai con sẽ yêu nhau mà không gì cản trở được, còn nếu định mệnh tương khắc, con sẽ gặp nạn diệt thân nhưng đổi lại người con yêu sẽ hạnh phúc mãi mãi!” Thế rồi chàng làm theo lời bà tiên, một ngôi sao bốn cánh chói sáng đã rơi vào tim chàng, chàng đau nhói và đó chắc sẽ là một điềm dữ. Khoảng một tháng sau đó, vương quốc rơi vào cảnh chiến tranh thảm khốc trong lịch sử, nhà vua đưa hoàng hậu và công chúa trốn khỏi cung điện để lánh nạn trước vòng vây ngày càng siết chặt của kẻ thù. Chàng làm vườn cũng lén theo chân họ và âm thầm bảo vệ họ suốt chặng đường đi. Nhưng định mệnh đã đến, nhà vua bị mai phục và tấn công bất ngờ, lính ngự lâm đã chiến đấu anh dũng để mở đường máu cho nhà vua cùng hoàng hậu và công chúa trốn thoát. Chẳng may một tên giặc đã bắn tên về phía công chúa và trong tích tắc, máu đã chảy xuống,… chàng trai làm vườn đã đỡ mũi tên ấy cho công chúa. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, chàng trao lại cho công chúa sao bốn cánh mà chàng đã gấp ngày hôm ấy. Công chúa đã hiểu trái tim của chàng và từ đó nàng yêu chàng hơn ai hết! Khi đất nước yên bình, nàng vẫn mong nhớ đến hình bóng của chàng làm vườn xưa, nàng chối bỏ tất cả những lễ vật của các hoàng tử đến cầu hôn. Một ngày 2 tháng 6 nữa lại đến, khi trên trời lấp lánh những ánh sao, một người ăn mặc rách rưới đến cung điện xin vào trao cho công chúa món lễ vật cầu hôn. Nàng công chúa biết là chẳng ai hiểu ý nàng nên bằng lòng cho vào rồi chắc chắn sẽ khoác tay từ chối ngay. Nhưng thật lạ kì, con người này lại đem đến thứ mà nàng luôn mong đợi, đó là vòng tay có hình sao bốn cánh. Nàng ngắm nghía chiếc vòng ấy và có cảm giác như chàng trai làm vườn mà nàng yêu thương đang ở bên cạnh, nàng vội nhìn lên thì người kia đã biến mất. Linh hồn của chàng đã quay về để mang đến thứ mà nàng mong đợi để nàng được hạnh phúc như định mệnh mà sao bốn cánh đã sắp đặt!
Tôi xúc động vô cùng sau câu chuyện mà Tin vừa kể, hình như trong mắt tôi có gì đó như muốn trào lên theo dòng cảm xúc. Tin nắm chặt lấy tay tôi như sợ bỗng dưng tôi biến mất. Tôi nhìn qua Huyền, Huyền đang khóc, nhưng tôi nhận thấy trong mắt Huyền có điều gì thực tế vượt xa hơn cả cổ tích. Tin hỏi tôi:
- Anh có tin vào định mệnh không?
- Anh tin chứ… anh tin định mệnh… và anh càng tin hơn vào tình yêu!
- Anh hãy giữ lấy ngôi sao bốn cánh này mãi mãi nhé, cho dù sau này không còn gặp em nữa, vì định mệnh hay là vì tình yêu!
Truyền thuyết về sao bốn cánh khắc sâu vào tâm trí tôi từ khi ấy. Tôi còn cẩn thận hơn nên viết nó vào một cuốn sổ và cất giữ cẩn thận để không thể nào quên. Hình ảnh của Huyền cứ hiện lên trong tâm tưởng của tôi, ngày 2 tháng 6 sắp đến, có lẽ dù chỉ là truyền thuyết vô thực nhưng tôi cũng muốn thử để minh chứng cho tình yêu sâu đậm trong tôi lúc này.
Tôi vừa được nhận một khoảng tiền thưởng kha khá tại xưởng, do có nhiều đóng góp tích cực. Tôi dự định sẽ dùng số tiền này để đưa Huyền ra bên ngoài thành phố để hai chúng tôi có một khoảng thời gian thật lãng mạn. Nhưng tôi lại nghĩ đến Tin, Tin vẫn chưa biết tôi yêu Huyền và tôi cũng không muốn nói điều ấy lúc này. Tin đã giúp đỡ tôi rất nhiều và tặng tôi bao nhiêu là quà, mà quà nào cũng có đôi có cặp như là tình nhân. Thôi đành vậy, tôi sẽ đưa Tin đi cùng. Chúng tôi ai nấy đã sẵn sàng tươm tất cho một chuyến du ngoại, tôi sẽ đưa Huyền và Tin đến một miền núi cách thành phố khá xa, nơi ấy rất đẹp bên dòng sông nhỏ trong vắt. Đấy là nơi mà lúc nhỏ tôi thường được bố mẹ đưa đến mỗi khi hè về. Đặt chân đến nơi, cả hai cô bé cũng quay tít mấy vòng như muốn tìm cách ôm trọn lấy cảnh sắc hùng vĩ nơi đây. Chúng tôi dựng hai túp lều cạnh dòng sông để có thể thưởng thức âm thanh nước chảy hòa lẫn với tiếng chim thú trong rừng mà ở thành phố không thể nghe được một cách chân thực nhất. Sau một ngày dạo chơi quanh khu rừng, ai cũng tưởng như mình đã trở thành một đứa con ở nơi đây, tuy mệt mà vui. Trời sập tối rất nhanh, chúng tôi thưởng thức vài món ăn, hát hò cùng nhau đến khuya rồi về lều nghỉ ngơi để ngày mai còn lên đường đi nơi khác. Tối ấy, tôi cứ nghĩ mãi về Huyền nên chẳng thể nào đóng cái “cửa sổ tâm hồn” lại được. Tôi mặc áo khoác rồi ra ngoài hít thở một chút. Bất ngờ, tôi cũng gặp Huyền đang ngồi trên một tảng đá gần sông dưới bầu trời đầy sao, tôi đến bên Huyền:
- Huyền không ngủ được à?
- Không anh ạ! Có lẽ em lạ chỗ!
Tôi không biết nói gì thêm, tim tôi đập loạn nhịp cả, lúc này đây tôi muốn nói lòng mình cho Huyền hơn bất cứ khi nào khác nhưng không thể thành lời. Huyền ngồi sát lại tôi hơn:
- Lần đầu tiên gặp anh, em đã có cảm tình ngay với anh, anh có biết vì sao không?
- Lúc ấy em nhìn anh với ánh mắt rất lạ, anh cũng thấy có điều gì đó, nhưng không hiểu sao!
- Bởi vì… anh rất giống… người yêu của em!
Tôi đau nhói khi nghe Huyền nói 4 chữ “người yêu của em”. Vậy là tôi vỡ mộng rồi, tại sao tôi lại không biết điều này từ sớm. Huyền bắt đầu rưng rưng đáy mắt:
- Anh biết không? Anh ấy đối với em rất tốt, anh ấy chia sẻ với em từng ngọt bùi cay đắng nhất của cuộc đời, anh ấy yêu em hơn cả mạng sống của chính mình. Và vì thế… anh ấy… đã không còn trên đời này nữa!
- Anh ấy đã không còn ư? Mọi chuyện như thế nào?
- Anh có biết vì sao đêm nay em không ngủ được không? Vì đêm nay là ngày 2 tháng 6, ngày anh ấy ra đi cách đây một năm. Đêm hôm ấy trên ngọn đồi đầy gió, anh ấy đã kể cho em nghe về truyền thuyết sao bốn cánh, em đã rất xúc động sau câu chuyện. Anh ấy bảo rằng anh ấy tin vào truyền thuyết này và cũng làm như chàng trai nghèo trong truyện, mặc cho em cười nhạo. Anh ấy đã hét rất to, vọng rất xa: “Tôi và Huyền sẽ bên nhau mãi mãi, định mệnh và tình yêu là của chúng tôi!”. Nhưng… khi rời khỏi ngọn đồi về thành phố, em đã bất cẩn ngã nhào ra đường ngay lúc một chiếc xe ô tô chạy rất nhanh lao đến, vì đỡ cho em khỏi tai nạn… anh ấy… đã… xa em… mãi mãi!
Huyền khóc thấm đẫm cả vai áo tôi. Tôi cũng không kiềm nỗi nước mắt trong khoảnh khắc này. Huyền tựa đầu lên vai tôi từ khi nào, Huyền nói một câu cuối cùng rồi dần thiếp đi trong tiếng nấc:
- Hôm nay em không muốn về thăm mộ anh ấy! Em sợ, em sợ lắm! Em sợ sai lầm của mình ngày hôm ấy đã đánh mất người mình yêu! Lúc anh ấy sắp tắt thở, anh ấy bảo em hãy đi tìm cho mình một hạnh phúc mới như định mệnh của sao bốn cánh, nhưng em không muốn nghe theo lời anh ấy và em thề với lòng mình rằng sẽ yêu anh ấy mãi mãi mà không có ai khác thay thế! Vòng tay có hình sao bốn cánh này như một tín vật không bao giờ quên!
Sau câu chuyện của Huyền, tôi đã suy nghĩ rất nhiều đêm ấy, và tôi quên luôn cả việc sẽ làm như chàng trai trong truyền thuyết và người yêu của Huyền đã từng làm vào đêm nay!
Sáng hôm sau, khi thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường, tôi thấy Tin cũng đang loay hoay ngoài cửa mà chẳng thấy Huyền đâu nên vội hỏi:
- Huyền đâu rồi Tin?
- Huyền vừa mượn một con thuyền ra ngoài sông rồi!
- Ừ… vậy để Huyền dạo chơi một lúc trước khi rời khỏi đây!
Chúng tôi tiếp tục công việc còn lại nhanh chóng. Bỗng nghe có tiếng người la hét bên ngoài:
- Ngoài sông nước chảy về rất mạnh! Lũ quét rồi! Mau báo cho bà con bên dưới biết nhanh!
Tôi và Tin hoảng hốt vội bỏ tất cả đồ đạc lại chạy về phía sông. Chúng tôi mặc dù đã dùng hết tốc lực nhưng vẫn không kịp tốc độ của dòng chảy, nước sông rất mạnh, những mảnh vỡ của con thuyền trôi dạt khắp sông. Con sông không còn bé nhỏ thơ mộng như cách đây vài phút nữa. Tôi và Tin cuống quýt tìm Huyền. Và đã phát hiện Huyền đang cố gắng níu lấy một khúc cây bị vướng giữa hai tảng đá, hi vọng thoát được là rất mong manh. Tôi mặc cho hi vọng ấy dù chỉ là một phần trăm, tôi vẫn lao ra để cứu Huyền. Tin ôm chặt lấy tôi từ phía sau:
- Anh ơi nguy hiểm lắm! Em không muốn mất người bạn thân Huyền, và cũng không muốn mất người mình yêu là anh! Em yêu anh nhiều lắm! Bây giờ ra đó anh sẽ không chống cự nổi đâu!
Tôi như bị đè nén bởi hàng ngàn mảnh vỡ trong lòng. Tôi nhìn về phía Huyền, nói nhanh với Tin:
- Anh luôn xem em như một người bạn thân, có thể là thân nhất đối với anh! Nhưng anh yêu Huyền và cũng không muốn mất Huyền!
Nói xong tôi hất tay Tin ra và lao vào dòng sông đang chảy xiết. Tôi cố níu giữ vào những tảng đá trơn trượt, nhiều lúc tôi như bị con rồng hung dữ cuốn đi. Huyền gần như đã buông tay theo dòng nước khủng khiếp ào ạt làm tôi phải đứng tim nhiều lần. Tôi đã đến cạnh Huyền và cố gắng với được cổ tay của cô ấy. Vòng tay có hình sao bốn cánh bị tuột khỏi tay Huyền mất hút vào dòng nước. Huyền cố hất tôi ra để lấy lại chiếc vòng, nhưng tôi nắm chặt tay Huyền không buông dù chỉ một li. Huyền nghẹn ngào với tôi:
- Em biết là anh yêu em, và em cũng yêu anh! Nhưng em đã thề sẽ không yêu ai khác! Anh hãy để em đi, em không muốn mất thêm một người nữa! Em sẽ ra đi với người mình yêu! Em xin anh!
- Không! Em hãy bám chặt vào anh! Em hãy gạt quá khứ đi, tại sao em phải cố sống với nó, Tin cần bạn thân là em, và anh cần người yêu là em! Chúng ta phải vượt qua định mệnh này!
Nước càng lúc càng xiết. Tôi đưa Huyền qua cơn phẫn nộ của thiên nhiên, mặc cho cái thứ gọi là định mệnh đang ngăn cản. Tôi đã cố gắng hết sức có thể… và trời đã giúp tôi, tôi đẩy được Huyền lên bờ an toàn. Nhưng một trận nước ào ạt lao đến bất ngờ, mặt mũi tôi tối sầm lại, điều cuối cùng tôi cảm nhận được là trôi đi với tốc độ rất nhanh, tất cả trở nên mờ nhạt và chẳng còn gì… ngoài một câu nói hư ảo bên tai: “Em yêu anh!”.
Tôi dần dần mở mắt, hít thở rất mạnh như bị bóp nghẹt từ khá lâu. Huyền bên cạnh tôi, và khóc rất nhiều. Tôi đặt tay lên tóc Huyền và hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra! Anh vẫn còn sống à?
Huyền bỗng cầm chặt lấy áo tôi, giật thật mạnh và hét vào tôi:
- Anh… anh tại sao lại cứu em… anh có biết… anh đã hại chết Tin rồi không! Lúc anh bị nước cuốn trôi… Tin đã liều mình cứu lấy anh! Tin đuối sức sau khi đưa anh lên bờ, và đã ngã xuống sông! Khi người ta đưa Tin lên bờ, Tin đã không còn nữa! Anh có biết Tin yêu anh đến thế nào không!
Tôi ôm Huyền vào lòng, tôi muốn hét thật to, khóc thật lớn như không thể làm nổi. Tất cả những kí ức về Tin bỗng ùa vào tâm trí tôi, bây giờ tôi mới thấy yêu Tin, yêu Tin hơn bao giờ hết, yêu Tin hơn tất cả mọi thứ. Tin đã rất muốn tôi nói lời yêu Tin từ rất lâu, tại sao tôi lại để mọi việc kết thúc như thế này.
Vài năm sau. Tôi khuyên Huyền nên tìm cho mình một hạnh phúc mới, đó là điều mà người yêu trước kia của Huyền mong muốn, và Huyền đã có một gia đình đầm ấm. Còn tôi đến giờ vẫn chưa có người yêu, vì tôi không muốn hay là vì tôi đã quá yêu Tin. Truyền thuyết về sao bốn cánh vẫn còn đó… tôi cứ mơ hồ một ngày linh hồn của Tin sẽ quay về, để tôi có thể nói một câu với Tin mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất lúc này: “Anh yêu em!”.
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 1582
Tham gia ngày : 06/05/2012
Age : 27

https://taigame.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết