Diễn đàn Teen VN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Gene Cave 10

Go down

Gene Cave 10 Empty Gene Cave 10

Bài gửi  Admin Wed Jul 25, 2012 5:31 pm

Má con nhỏ Linh mà đi làm gái thì coi sẽ thế nào? Tôi cũng không rành
lắm, nhưng vài bữa tiếp xúc với cái môi trường sặc mùi tình dục và tiền
bạc kia, tôi cũng hiểu hiểu phần nào. Làm gái, nghĩa là một cổ 3 tròng:
đối với khách phải chiều, đối với tụi bảo kê thì phải chi và đối với
đồng nghiệp thì phải chẹt. Nhìn qua tưởng nhàn hạ chứ không có dễ sống
đâu nha.

Về má con nhỏ, tôi chỉ biết mặt bả qua tấm hình ở nhà con nhỏ, biết bả
tên là Bích và có chăng nữa là cái nhà con nhỏ Linh đang ở. Nhưng tôi
cũng không hiểu bả có ở đó khi nào không, bởi chưa bao giờ con nhỏ Linh
nói má nó đang ở trong nhà. Nhưng dù sao, từng đó cũng là đủ rồi.

Tôi đi tới đi lui chỗ đầu hẻm nhà con nhỏ tới chục bận. Không phải kiếm
con nhỏ, mà đi kiếm một gã xe ôm. Xe ôm trước hẻm nhà con nhỏ Linh đầy
nhóc, nhưng mấy cái bản mặt đó không xài được. Trông ngù ngờ - loại. Già
quá, hiền lành quá - loại. Cuối cùng, tới xế chiều tối nhìn một lão
xách chiếc Wave đỏ chạy ra, tướng tá đúng loại tôi kiếm nãy giờ: mắt
gian thiệt gian, chạy xe tà tà ra chỗ đậu mà nhìn tới nhìn lui như đi...
giựt đồ vậy. Tìm ra rồi.

Tôi kêu lão chở đi lòng vòng một hồi lâu lắc rồi tấp vô quán cafe. Cha
nội này chắc đọc báo an ninh nhiều hay sao đó mà tôi kêu cafe nhất định
không chịu uống. Thiệt tình, cái xe ghẻ của lão cho tôi, tôi còn uýnh vô
mỏ vài cái mới thèm lấy đó!

Uống được ngụm nước, tôi vô đề luôn:

- Em có công chuyện muốn nhờ anh, anh giúp được em sẽ có thù lao đàng hoàng. Anh chịu không?

Mắt lão đảo lia lịa (đừng nói lão nghĩ tôi kêu lão đi buôn hàng trắng à nha, cái mặt đó sức mấy đi làm ba vụ đó được):

- Ờ ờ, thì anh chỉ là xe ôm, em kêu anh chở em đi đâu anh chở đi đó, chớ ngoài ra anh đâu biết làm gì?

Tôi phát rầu với cái lão nhát như thỏ này, đặt vấn đề thẳng luôn:

- Anh dân trong hẻm đó đúng không?

Lão gật cái rụp.

- Biết một bà tên Bích chừng ngoài 30 tuổi, chồng đi tù, nhà trong hẻm đó không?

Lão ngẫm nghĩ một hồi, la:

- Phải con nhỏ đi làm đào không? Có đứa con gái nhỏ nhỏ phải không?

Chọn lão này chuẩn thiệt chuẩn à nha. Cái tướng gian gian hay lấm lét mới chịu để ý dữ vậy. Tôi gục gặc đầu:

- Đúng đó anh. Anh biết bả hả?

- Cũng biết sơ sơ, tại trong con hẻm đó hồi trước con nhỏ nó cũng về hoài à.

Tôi hỏi thẳng luôn:

- Anh biết bả làm đâu không? Quán nào?

Đôi mắt lão lại nhìn tôi đầy lấm lét:

- Ờ thì làm cái nghề đó đâu ai biết ở chỗ nào chớ. Mà con nhỏ đó thiếu
nợ tùm lum, nó nay đây mai đó mà em. Mà em kiếm nó chi vậy?

Nhìn cái mặt lão, dám nghi tôi là chủ nợ hay công an gì đó lắm. Lão này
có năng khiếu vô lauxanh viết truyện à nha, có chút xíu mà nghĩ ra đủ
thứ. Tôi thở dài một cái:

- Bả thân với con ghệ cũ của em, mà giờ em kiếm không có ra con nhỏ đó.
Đang tính hỏi bả xem con nhỏ đó ở đâu, nhà nó có xíu chuyện, vậy thôi.
Còn chuyện nợ nần của bả, em đâu có quản.

Cha nội này đa nghi nhưng hơi thiếu IQ, có vẻ dễ tin người dữ. Thấy lão gật gù một hồi, rồi kêu:

- Vậy ý em là nhờ anh kiếm cho con nhỏ Bích chớ gì?

- Đúng rồi. Anh kiếm được bả em trả anh 200k coi như tiền uống cafe, anh chịu không?

Lão xe ôm làm một động tác khiến tôi té ngửa:

- Đưa 200k đây, anh đưa em qua chỗ con nhỏ đó làm.

Thú thật, giờ tôi mới thấy người thiếu IQ không phải lão

Lão chạy xe vòng vòng một hồi rồi tấp vô một con hẻm. Con hẻm khá sâu,
đi một hồi mới tới một cái quán karaoke dạng như quán của lão anh tôi.
Nhưng loại quán trong hẻm sâu tít mù, nhìn cũng khá nát này không thể so
sánh với quán của lão được. Cửa ngoài đang đóng, phía trong cánh cửa
sắt thấy có mấy em gà móng đỏ đang đi tới đi lui, thi nhau ngáp. Lão xe
ôm dừng lại, chỉ tôi:

- Đó, quán con nhỏ đó làm đó cưng. Giờ tụi nó còn chưa mở cửa, tầm tối em quay lại là được đó.

Tôi gật gật đầu, ráng nhớ thật kỹ cái địa chỉ quán này. Kêu lão quay xe,
tôi chỉ thẳng về hướng quán karaoke của lão anh tôi. Thằng Bảo nhỏ đang
ở đó.
Bảo nhỏ là một trong những thằng nhóc có tiềm năng trở thành đại ca nhất
mà tôi từng biết. Nó lì lợm, ít ngại va chạm, rất lanh và đặc biệt
nhất, sống vô cùng tình cảm. Coi cái mặt nó lấc cấc vậy chớ nói chuyện
nghe rất lọt tai, chuyện gì ra chuyện đó và hễ anh em có chuyện nhờ, nó
ít khi nào vắng mặt. Tôi cũng được tính thuộc vô dạng anh em của nó chứ
bộ.

Bảo nhỏ chỉ lớn hơn tôi một tuổi, nhưng nhìn cách nó điều đào, thâu tiền
phế hệt như một gã giang hồ thứ thiệt à nha. Dẫu nó vẫn chỉ là một
thằng thuộc dạng "tiểu yêu", nhưng dưới cái bóng lớn của lão anh tôi, nó
cũng có thể tung hoành vài khu mà không có ngại ngùng. Lần này, nhất
định tôi phải nhờ tới nó.

Cũng hên cho tôi, quán đang sửa. Bảo nhỏ đang ngồi thù lù trong góc đánh
bài, nghe tôi kêu nhe răng một cái chạy ra. Chỉ năm phút sau, 2 thằng
nhóc ác đã đèo nhau trên cái xe của tôi chạy bon bon ở trên đường.

- Mày cũng khùng dữ ta. Mới chiều tối kêu đi chơi gái! - Bảo nhỏ khịt mũi một tiếng, kêu tôi.

Tôi cũng chẳng thèm trả lời. Cái hẻm lão xe ôm đưa tôi đi xa lắc, căng
cả đầu mới nhớ nó nằm ở chỗ nào, sức mấy trả lời thằng quỷ. Tới đầu con
hẻm, Bảo nhỏ trề môi:

- Tưởng mày kiếm được chỗ nào ngon lành, đúng là cái thằng gà mái! Hẻm
ông Bảy này còn thua chỗ anh Hưng xa lắc xa lơ, mày ngồi đại đó tao kêu
một con nhỏ ngon thiệt ngon, mắc công đi xa lắc xa lơ chi vậy?

Tôi nạt:

- Mày ngồi im đi Bảo! Tao có công chuyện tao mới đi à nha!

Mắt thằng Bảo nhỏ hấp háy:

- Bộ mày thương nhỏ nào ở trỏng hả?

Tôi im re. Thằng quỷ này nói tầm xàm mà cũng xém trúng à nha. Bảo nhỏ
thấy tôi không nói gì, thở dài một cái ra bộ khó hiểu. Xe tấp vô quán,
nó không kìm được bất mãn khịt mũi một cái.

- Quán gì đâu xấu hoắc!

Ba thằng tiểu yêu bên ngoài hăm hở dắt cái xe tụi tôi vô trong sảnh. Bảo
nhỏ đẩy cửa đi vào, bộ dạng rành một cây. Chỉ thấy nó bẹo má con nhỏ
tiếp tân ở trỏng, miệng kêu:

- Anh Bảy dạo này làm ăn tốt dữ ha!

Con nhỏ tiếp tân cười cầu tài:

- Ủa anh quen anh Bảy hả?

Thằng Bảo cười híp mắt:

- Quen thì không nhưng biết cũng có chút xíu à cưng.

Bộ dạng sành sỏi của thằng Bảo khác cái bộ dạng gà mờ của tôi một trời
một vực. Nó ung dung ngồi xuống ghế, vớ lon nước trên mặt tủ làm một
hơi, vẫy tay kêu tôi:

- Ủa mày tới đây làm khách hay bảo kê mà đứng xớ rớ ngoài cửa hoài vậy?

Tôi hơi quê, tiến lại gần nó, thúc cho nó một chỏ vô sườn. Bảo nhỏ cười
hinh hích, gác chân lên mặt bàn lim dim hút thuốc. Ủa mà sao kì cục vậy
ta? Sao tụi tôi tới mà nguyên cái sảnh có mỗi con nhỏ tiếp tân đang loay
hoay ghi ghi chép chép, đâu thấy con nhỏ nào đâu? Còn đang thắc mắc,
một cha tướng tá bự tổ chảng từ trên lầu bước xuống, ngó thấy Bảo nhỏ
một cái, mặt lộ hẳn vẻ tươi cười:

- Ê thằng quỷ, sao bữa nay vác xác tới đây chi vậy?

Bảo nhỏ cũng làm gương mặt hớn hở, la:

- Ủa anh Bảy!

Anh Bảy của nó bước xuống. Mặt cha này cũng cô hồn phát gớm, da đen
trũi, cổ lủng lẳng sợi dây chuyền bự thiệt bự. Cha nội vỗ cái tay vô vai
thằng nhỏ cái binh, hồ hởi:

- Dẫn khách tới hay qua thăm tao vậy nhóc?

Bảo nhỏ chỉ qua tôi:

- Khách gì đâu anh, thằng em mới ở quê ra, em dắt nó đi chơi cho biết mà!

Rồi hất hàm sang tôi, cái giọng thấy ghét:

- Chào anh Bảy đi em!

Tôi bị nó cài vô thế, lườm nó một cái khét lét rồi cũng đành chào cha
nội kia một tiếng. Thấy lão Bảy cười ha hả, đưa tay ra vỗ vỗ vai tôi ra
chiều thân mật:

- Đi với thằng quỷ này là trúng phóc rồi đó nha em. Yên tâm lát anh điều
nguyên tụi đào tới, em thích con nào lựa con đó, không thích anh không
có tính tiền.

Tôi dạ dạ vâng vâng một hồi, đợi thằng chả ra xe phóng đi mới quay ra kêu Bảo nhỏ:

- Mày quan hệ cũng rộng dữ ha!

Nó làm mặt tỉnh, trả lời:

- Mấy cha nuôi đào, cha nào tao không rành. Nhiều khi kẹt còn phải nhờ tao đó.
Có điều anh Bảy của Bảo nhỏ đi cỡ nửa tiếng mà chưa thấy có con nhỏ nào
ló đầu ra hết trơn hết trọi. Bảo nhỏ nằm một hồi phát ngán, ngả người ra
ghế ngủ gà ngủ gật. Tôi thắc mắc chịu không nổi, lấy tay lay lay thằng
nhóc:

- Bảo nè! Sao không thấy có gái gì hết trơn vậy?

Thằng Bảo hé mắt nhìn ra, uể oải:

- Nói nhỏ thôi anh hai, người ta nghe thấy cười thúi mũi đó. 6h chiều mà
có nhỏ cave nào đi làm vậy trời. Tới rồi thì ráng ngồi chờ đi anh hai
gà mờ!

Tôi im re. Ba cái vụ đi chơi gái này cũng có giờ giấc, lạ à nha. Bắt
chước Bảo nhỏ, tôi gác chân lên ghế lim dim con mắt. Nhưng tôi ngủ không
có được. Ngay cái lúc sắp sửa đạt được ý muốn của mình, tôi lại đâm ra
lưỡng lự. Dù sao bả cũng là má con nhỏ cơ mà? Mình làm vậy coi có được
không ta? Mai mốt lỡ con nhỏ biết, không hiểu nó sẽ nghĩ mình là cái thứ
gì? Miên man trong đống suy nghĩ ấy, tôi cũng nằm thiếp đi lúc nào
không biết.

Tiếng lao xao trong sảnh làm tôi tỉnh giấc. Nguyên một loạt âm thanh ồn ĩ
như một cái chợ, mùi son phấn nồng nặc xộc vô mũi của tôi. Mở mắt ra
dòm, quá trời đào đang bước vô trong sảnh. Nào tóc xanh, nào tóc đỏ, nào
cao nào thấp nào béo nào gầy, có đủ hết trơn. Có điều, em nào em nấy
giống hệt nhau, chỉ mặc độc một chiếc váy ngắn cũn cỡn trên người. Dòm
sơ sơ, có vài em lông chân còn cạo chưa sạch, đâm ra tua tủa. Thằng Bảo
nhỏ chê cũng đúng - tôi tự nhủ.

Bảo nhỏ cũng đã dậy. Nó vươn vai một cái, kêu tôi:

- Đó, hàng của mày đó, nhậu được em nào thì nhậu đại đi. Có sức thì kêu 2 em luôn, cho bõ công đợi.

Ánh mắt đám gái tập trung hết vô tôi. Vài nhỏ bạo dạn làm bộ uốn éo, cợt nhả:

- Em nè anh!

Tôi nhìn mấy khuôn mặt bự son phấn mà thấy ớn. Quán này tập trung toàn
em hết đát thì phải, tôi nhìn cái mặt nào cũng cũ xì, son phấn trên mặt
che không hết nổi những vết thời gian. Tôi thở dài. Con lạy các má, bình
thường ra mà ngủ với đám này chắc hôm sau tôi ra phường báo bị cưỡng
dâm quá. Nhưng mục đích đến đây của tôi đâu có phải mấy nhỏ này. Tôi đảo
mắt một hồi, hơi ngạc nhiên. Không thấy cái khuôn mặt nào giống trong
tấm hình tại nhà con nhỏ Linh hết trơn hết trọi. Tôi ghé tai Bảo nhỏ:

- Mày hỏi dùm tao coi còn ai chưa tới hay không?

Bảo nhỏ chưa kịp trả lời, cánh cửa đã mở ra cái xoẹt. Một chị già tầm 30
tuổi bước vô. Đúng là má con nhỏ! Cái mặt có nét giống nó y chang, chỉ
thấy bên ngoài có vẻ trẻ hơn, thoạt nhìn không ai nghĩ bả đã hơn ba chục
tuổi. Chỉ thấy ăn vận chẳng khác gì mấy nhỏ kia, cũng váy ngắn cũn cỡn,
mái tóc để kiểu búp bê, môi đánh son đỏ chót. Tôi lúc đó chẳng nghĩ gì
cả, chỉ thằng bả, kêu:

- Chọn chị kia!

Bảo nhỏ ghé tai tôi thì thầm:

- Con lậy bố, mai bố nhớ đi khám mắt ngay lập tức nha!

Tôi lặng thinh như không nghe thấy lời chọc quê của Bảo nhỏ. Mắt tôi dòm
trân trân vô người đàn bà mới tới. Bả giống con nhỏ Linh thiệt - giống y
chang. Từ cái môi, đôi mắt cho tới cái dáng người, chỉ khác là bả cao
hơn, gương mặt có nét xinh xắn hơn con nhỏ Linh nhưng nhuốm đầy cái vẻ
phong trần dạn dĩ. Bả có vẻ ngạc nhiên khi bắt gặp ánh mắt tôi - ánh mắt
không giống của một thằng nhỏ bày đặt đi chơi đào chút xíu nào hết trơn
hết trọi. Nhưng cái nhìn ngạc nhiên đó chỉ thoáng qua thôi. Rất mau
chóng, ánh nhìn đó trở về sành sỏi và đầy giả tạo: ánh mắt của một cô
gái làm tiền đang tính toán moi sạch túi của khách làng chơi.

Bả cất cái giọng làm tôi rùng mình:

- Cậu hai nè có mắt chọn người ghê ha. Cứ yên tâm là cậu hai không thích
có hoàn tiền đó - Bả nhìn tôi cười lúng liếng. Tôi nghe thoáng rùng
mình. Không lẽ đây là hình ảnh của nhỏ Linh mười mấy năm sau?

Rồi rất nhanh, đám gà móng đỏ túa lên lầu, còn trơ trọi mình bả trên
sảnh. Bả sải bước ra chỗ ghế, thả người xuống cạnh tôi. Mùi son phấn rẻ
tiền làm tôi muốn sặc. Bảo nhỏ nhìn tôi với cặp mắt đầy khâm phục:

- Anh thiệt dễ nể quá đi, anh hai biến thái!

Chắc nó ngỡ tôi khoái lái máy bay đây trời. Cũng phải, đâu có trách
thằng nhỏ được. Tôi đang đi chơi cave, đâu phải cán bộ của trung tâm
phục hồi nhân phẩm chớ. Bên cạnh tôi, bà Bích đang khoan khoái ngửa lưng
ra sau ghế, cái con mắt liếc tôi nửa như cười, nửa như khuyến khích.
Tôi nghe trong lòng sững sờ, ngồi im re, hổng biết phải làm sao cho
phải. Bảo nhỏ đứng dậy, ngoắc tôi:

- Đừng nói với tao mày tính xin việc ở đây nha. Làm gì mà ngồi thù lù
như con chó ốm ở chỗ người ta vậy trời. Lựa đào xong thì kiếm bãi đáp
thôi anh hai. Kêu thím kia - í lộn chị kia đứng dậy mà đi cho lẹ, xong
việc còn kiếm cuốc khách khác chớ!

Bà Bích nghe mấy lời chọc quê của Bảo nhỏ, nguýt nó một cái dài thiệt
dài. Cái bộ dạng cũng lại y chang con nhỏ - tôi thở dài. Bảo nhỏ cười
nham nhở, nhưng cái cười của nó tắt phựt khi nghe cái câu tôi nói:

- Khỏi đi, tao bao bả nguyên đêm!

Mắt Bảo nhỏ dòm tôi như thể nhìn thấy khủng long xuất hiện trong khách
sạn vậy. Nó tính lắp bắp câu gì đó, nhưng nhìn cái biểu cảm trên mặt của
tôi, thằng quỷ cũng có chút hiểu đây không phải một chuyện bình thường.
Nó vẫn luôn là một thằng lanh hết sức. Chỉ thấy nó nhún vai:

- Vậy cũng được. Giá như quy định, bo thêm tùy mày. Tao về trước. Bãi
đáp ngay trong hẻm, qua đêm trăm rưởi. Đừng có để bị chẹt đó!

Thằng nhỏ dễ thương và chu đáo hết sức. Nó khoác vai tôi thả bộ ra ngoài, bà Bích lon ton phía sau. Chỉ thấy Bảo nhỏ thì thầm:

- Tao không biết mày với bà nội kia có chuyện gì, nhưng xong việc rồi về
lẹ. Có chuyện gì cứ kêu tên ông Hưng chùa ra, tụi nó không dám làm gì
mày đâu.

Má nó, không lẽ nó nghĩ tôi tới đây ... uýnh lộn hả trời. Nhưng tôi cũng
bị mấy lời Bảo nhỏ nói làm cho cảm động. Dù sao, nó vẫn luôn quan tâm
và lo lắng cho một con gà công nghiệp như tôi. Tôi vỗ vỗ vai nó:

- Không có gì đâu, mày khùng quá đi. Mày về trước, xong việc tao cũng về
chớ ở đó coi xe dùm tụi nó sao. Cầm xe tao chạy về để chỗ ông Hưng, lát
về tao đi xe ôm được rồi.

Bảo nhỏ khịt mũi:

- Ờ ha, nhìn tướng nhỏ này chắc qua đêm xong mày cũng đi đâu có nổi! Ráng sống nha thằng nhóc ác!

Rồi quay qua bà Bích, Bảo nhỏ làm mặt tỉnh rụi:

- Chị hai ráng làm thằng nhỏ vui nha, đừng ăn hiếp nó. Anh trai nó thứ dữ lắm đó chị hai!

Bà Bích nở nụ cười cầu tài:

- Trời đất, thì chị làm cái nghề này không làm khách vui bộ hết muốn sống rồi sao?

Tôi cũng chẳng để ý họ nói thêm những điều gì. Tôi cắm cúi nhìn xuống
đất, chân đá lung tung vô mấy viên sỏi dọc đường nghe lạo xạo.
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 1582
Tham gia ngày : 06/05/2012
Age : 27

https://taigame.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết